Nhà lãnh đạo phong trào Đông Du, tự Nguyên Phu, bút hiệu Tiểu Mai. Ông
sinh ra trong một gia đình khoa bảng ở làng Đông Ngạc (tức làng Vẽ), phủ Hoài Đức,
Hà Đông (Từ Liêm, Hà Nội), đậu Á nguyên năm Bính Ngọ (1906).
Năm 1907 trong thời gian sơ khai của phong trào Đông Du, ông cùng với
Nguyễn Quyền hô hào, diễn thuyết khắp nơi để thức tỉnh lòng yêu nước của nhân
dân. Ông được cử vào ban soạn sách giáo khoa và giảng dạy của trường Đông Kinh
Nghĩa Thục, quản lý nhà buôn Đông Thành Xương, chuyên bán hàng nội hóa ở phố
Hàng Gai (Hà Nội) để lấy tiền trợ cấp cho học sinh trong phong trào Đông Du.
Sau vụ đầu độc ở Hà Nội (1908), trường Đông Kinh Nghĩa Thục bị đóng cửa, Hoàng
Tăng Bí bị bắt giam ở Hỏa Lò (Hà Nội) một thời gian, ông tự học tiếng Pháp và
toán học; viết vở tuồng “Đệ bát tài tử
Hoa tiên ký” (1913). Sau khi thi đỗ Phó bảng (1916), thực dân Pháp và nhà
Nguyễn muốn ép ông ra làm quan nhưng ông từ chối.
Ông mở trường dạy Pháp văn, toán học và một số môn học khác. Năm 1924, hết
hạn quản chế, ông về Hà Nội làm báo và viết sách, tham gia Biên tập báo “Trung
Bắc Tân Văn”, dạy Việt văn ở trường tư thục Gia Long, nhưng mới được hai, ba
tháng thì bị Sở Mật thám Hà Nội cấm. Thời gian này ông viết tuồng lấy đề tài
trong văn học và lịch sử dân tộc như Nghĩa nặng tình sâu (tức Mỵ Châu Trọng Thủy),
“Thù chồng nợ nước” (lấy đề tài Hai Bà Trưng khởi nghĩa) để kích thích lòng yêu
nước của nhân dân Việt Nam. Ông còn dịch một số sách tiểu thuyết Pháp, sách và
lịch sử Trung Quốc thời Xuân Thu. Lúc già yếu, ông về sống ở quê nhà, tại làng
Vẽ và mất vào tháng 3 năm 1939.
V.H.L.
No comments:
Post a Comment